Tôi biết em trong khóa bồi dưỡng học sinh giỏi Toán của trường, trong buổi học đầu tiên tôi đã ấn tượng mạnh với cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, mái tóc đuôi gà. Chúng tôi học vào buổi tối khoảng 6 giờ, bình thường cha em đưa rước, một hôm em đi chung với bạn vì cha bận việc, thấy thế tôi liền ghẹo: "Hôm nay cha không rước rồi". Em im re không nói gì, sau buổi tan học em đứng trông, lúc đấy tôi nán lại một chút định đưa em về thì lại thấy cha em đến. Thấy thế em hất mặt nhìn tôi: "Lúc nãy ai nói không có cha đến rước hả", rồi vội vàng lên xe. Tôi như sét đánh với khoảnh khắc ấy.
Thời gian trôi đi cho đến cuối năm lớp 12, tôi tỏ tình bằng một món quà tự tay làm cho em. Đó là bức tranh cát vẽ tên em, tôi thấy món quà lãng mạn nhưng bị em từ chối. Rồi cả hai đậu đại học, chúng tôi học xa nhau nhưng tình cảm tôi dành cho em không vơi. Ra trường chúng tôi vẫn liên lạc. Đầu năm nay em cởi mở hơn và cho tôi cơ hội, chắc do gia đình hối thúc, rồi cái hẹn đi ăn diễn ra. Do tôi bối rối vì lần đầu hẹn đi ăn với em, lại không biết cách bày tỏ nên em không cảm nhận được, em nói không hợp.
Một ngày giữa tháng 6 vừa rồi, tôi như người mất trí khi nghe tin em đã ra đi, không còn biết chuyện gì tôi chỉ gục đầu xuống bàn làm việc mà khóc, đến giờ vẫn chưa nguôi. Bạn bè không ai biết tôi còn thương em, cứ giới thiệu bạn gái cho tôi nhưng đều không có kết quả. Tôi không hề có cảm xúc với người con gái nào khác ngoài em. Nhà chỉ còn 2 cha con, anh chị ra riêng hết rồi, nhiều lúc ăn cơm nhìn thấy nếp nhăn trên gương mặt cha mà tôi thấy mình bất hiếu quá; chưa có được nàng dâu và cháu cho cha vui. Nhiều lúc muốn kiếm đại một ai đó cưới về để làm tròn chữ hiếu rồi tình cảm từ từ vun đắp, tôi có nên làm như thế không?
Dũng
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.
laodong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét